Nước Mắt Hạt Bụi
Quế Hương quan niệm, “Văn chương là cõi ảo. Đời vẫn vậy, thiện - ác song hành, tốt - xấu ngổn ngang, chỉ nhà văn với trí tưởng tượng mới thay đổi được người và đời theo tâm thế, tâm cảnh của mình. Nhà văn là nhà ảo thuật của cuộc đời, trên trang viết.” Vì thế, truyện của chị “là những giấc mơ cuộc đời trên giấy” - những khát khao về người, về đời. Với trái tim đa cảm, thiện lương, Quế Hương đã dệt nên những “giấc mơ cuộc đời” tuyệt đẹp bằng ngôn từ bay bổng (Ngã ba trần ai). Có điều, cái đẹp trong văn chương hay trong hiện thực của chị thường gắn với nỗi buồn, mà sau cùng, điều đọng lại nơi người đọc là vẻ đẹp lung linh, ấm áp của tình yêu (Ngày đi lạc), của tình người (Đãi kiến một bữa), của tình đời (Tịnh Tâm viên), của hoài niệm (Nước mắt hạt bụi), của bao dung (Úm)...