Những Ký Ức Không Chịu Ngủ Yên
Hà Nội những năm 1945, 1946 là những năm tháng mà nhiều người muốn quên đi mà không được. Đó là những ký ức kinh hoàng mà nhà văn Tô Hoài tả trong “Hà Nội 1946”:
“Tôi ngỡ ngàng khi tưởng tượng lại cảnh nhà nó chết thảm mà đã có lần nó kể loáng thoáng. Hai vợ chồng, bốn đứa con, bỏ cái làng đã nuốt tiệt cả củ chuối, nõn cai rồi văn ăn nốt cỏ - và nghe đồn, có xóm làm thịt ăn cả thịt trẻ con. Cái nhà ấy ra đi khỏi nơi chôn rau cắt rốn, không biết đi đâu, nhưng cứ đi, phải đi. Rồi bố chết trước. Những đứa trẻ bíu ríu quanh mẹ, mỗi hôm thưa dần. Một buổi trưa, hai chị nó không dậy nữa. Một đêm, thằng em lên ba bỗng khóc ngặt lên, rồi lặng im. Không biết thế bao lâu, chỉ còn có một mình nó lủi thủi với mẹ. Một sớm kia, nó mở mắt giữa con đường cát đá, không thấy mẹ đâu. Mẹ nó bỏ nó, hay mẹ nó một nình ngồi chết chỗ nào không cho nó biết. Những người sắp chết đói không muốn nhìn ai và những người không đành trông thấy con chết trên tay thường bỏ chúng bò lổm ngổm ngoài đường cái”