Nhiệt Đới Buồn - Phương Rong
Với tôi, quá trình viết Nhiệt đới buồn cũng giống như việc sắp xếp lại một tủ quần áo cũ.
Mùi ẩm mốc của gỗ, mùi cũ kỹ của vải, mùi hương thanh mát của long não,... tất cả cùng lúc xộc vào mũi bạn. Thoạt đầu, bạn còn cố gắng phân biệt và gọi tên từng thứ hương vị một. Nhưng sau cùng, bạn chỉ cảm thấy, một sự tinh lành và buồn bã tỏa ra từ những tấm áo cũ của mình. Nếu quá khứ thật sự có cái gọi là hương thơm, thì tôi tin rằng, không gì khác hơn sự tinh lành và buồn bã đó.
Câu chuyện này, với tôi, cũng có ý nghĩa như thế.
(Phương Rong)