Nhật Ký Son Môi
Toàn bộ cuốn truyện không phải là những trang nhật ký ghi lại những sự việc, cảm xúc diễn ra theo kiểu từng ngày, từng giờ, trái lại, nó được kết cấu chặt chẽ với cốt truyện rõ ràng và đơn tuyến. Thời gian ước tính kéo dài khoảng 5 tháng, xoay quanh câu chuyện nhân vật "Tôi" - một cô gái hơn hai mươi tuổi xinh đẹp, cá tính, sắc sảo, dám yêu, dám sống và dám chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình. Cô có người yêu kém 2 tuổi đang du học nơi trời Tây, chàng trai ấy phản bội cô và cô sống khổ sở trong sự ngăn cấm của gia đình chàng trai, trong tình yêu da diết mãnh liệt và tinh thần thủy chung như nhất dù có bao cách trở, cũng như phải đối mặt với những khó khăn trong công việc, cuộc sống và thời kỳ khó khăn "khủng hoảng tuổi hai mươi".
Cùng với đó là các cuộc gặp gỡ tưởng như tình cờ với những cô gái tuổi 8x, 7x khác - những cô gái với các câu chuyện tình, với quan niệm yêu, quan niệm sống khác nhau - nhưng có tác động không nhỏ đến "Tôi". Câu chuyện kết thúc với nỗi buồn mênh mang khi cô gái chiêm nghiệm về tất cả những gì ào ạt xảy đến với mình trong mấy tháng qua, nhưng cũng hé mở những tin yêu, những nhớ thương chờ đợi của một cô gái vẫn còn quá tha thiết với cuộc đời...
-------------------------------------
“NHẬT KÝ SON MÔI” VÀ SỰ KẾT TINH CỦA LỐI VIẾT “TỰ ĂN MÌNH”
"Tôi nhớ có lần đọc trên facebook của Gào, cô có nói những gì cô viết đều là thật và là cuộc sống của cô. Dù rằng văn chương, vốn tính chất của nó, là sáng tạo và không có hiện thực nào nguyên xi trăm phần trăm bước vào tác phẩm, nhưng người đọc vẫn cảm thấy tính chất đời sống cá nhân hiện hữu rất rõ trong các tác phẩm của Gào, mà điển hình ở đây là “Nhật ký son môi”.
Toàn bộ cuốn truyện không phải là những trang nhật ký ghi lại những sự việc, cảm xúc diễn ra theo kiểu từng ngày, từng giờ, trái lại, nó được kết cấu chặt chẽ với cốt truyện rõ ràng và đơn tuyến. Thời gian ước tính kéo dài khoảng 5 tháng, xoay quanh câu chuyện nhân vật “Tôi” - một cô gái hơn hai mươi tuổi xinh đẹp, cá tính, sắc sảo, dám yêu, dám sống và dám chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình. Cô có người yêu kém 2 tuổi đang du học nơi trời Tây, chàng trai ấy phản bội cô và cô sống khổ sở trong sự ngăn cấm của gia đình chàng trai, trong tình yêu da diết mãnh liệt và tinh thần thủy chung như nhất dù có bao cách trở, cũng như phải đối mặt với những khó khăn trong công việc, cuộc sống và thời kỳ khó khăn “khủng hoảng tuổi hai mươi”.
Cùng với đó là các cuộc gặp gỡ tưởng như tình cờ với những cô gái tuổi 8x, 7x khác - những cô gái với các câu chuyện tình, với quan niệm yêu, quan niệm sống khác nhau - nhưng có tác động không nhỏ đến “Tôi”. Câu chuyện kết thúc với nỗi buồn mênh mang khi cô gái chiêm nghiệm về tất cả những gì ào ạt xảy đến với mình trong mấy tháng qua, nhưng cũng hé mở những tin yêu, những nhớ thương chờ đợi của một cô gái vẫn còn quá tha thiết với cuộc đời…
Gào viết văn mạch lạc, từng câu từng chữ đều rõ ràng và sáng sủa. Cô biết nắm bắt, dõi theo thế giới cảm xúc của mình một cách rành mạch và có phần tinh tế hơn đa số những người đồng trang lứa. Cách viết này không hẳn già dặn, nhưng những suy nghĩ được trải nghiệm trong tác phẩm lại là của một người già dặn hơn rất nhiều. Những trang văn hẳn phải được chắt lọc ra từ đời sống nội tâm của một cô gái “sống nhiều, trải nghiệm nhiều”, đồng thời là sản phẩm của một cá nhân biết dõi theo từng nhịp sống của mình, không dễ dàng buông xuôi trước những cảm xúc và cảm nghĩ của mình.
Như đã nói, với lối viết “tự ăn mình” - viết dựa vào chính những chiêm nghiệm, cảm nghĩ, cuộc sống của mình, Gào trải lòng mình trong từng trang viết, trải ra những trải nghiệm của riêng cô. Rõ ràng, với nhan sắc và tính cách con người Gào, thì cô dễ dàng thu hút được hàng nghìn, hàng trăm nghìn và nhiều hơn nữa, những người quan tâm và tìm đến với văn chương của cô.
Tuy nhiên, cần phải nói rằng, trong thế giới số hóa, cảm giác tất thảy đều rất nhanh, rất gấp gáp, thì chỉ riêng giọng văn và những xúc cảm tinh tế của cô đã đủ thu hút quá nhiều người. Nhưng cái gì cũng có mặt hạn chế của nó. Nếu là một nhà văn, người ta không chỉ bào mòn hoặc rút cạn tất cả những gì thuộc về trải nghiệm tự thân để viết nên những câu chuyện." (Ngô Thanh Vân).