Mùa Này, Sao Cứ Dài Nhung Nhớ
“Tàn một mùa quỳ rồi. Người xưa giờ nơi đâu? Tôi đã từng hẹn với K, sẽ về núi khi quỳ trổ bông những cung đường. Thi thoảng trong giấc mơ, tôi thấy tôi là nhành cúc quỳ, tàn rụi trong nắng đông xám ngắt. Năm đó, tôi lỗi hẹn. Hết đông, và tàn mùa hoa rồi, mà tôi vẫn lênh đênh giữa dòng đời, chẳng còn đủ bình yên để về tìm K, cười với nhau một nụ cười rồi đi tìm những bông quỳ còn sót lại.
K vẫn chờ, vẫn nhắc tôi về một mùa hoa mà tôi vô tình hay hữu ý lãng quên. Hôm nay, tôi lặng lẽ về Dran, lặng lẽ đi qua ngôi nhà của K im lìm đóng. Gót hài tôi còn đó, mà dấu chân K trống vắng đã lấp đầy.
Dran, đẹp như loài dã quỳ trong nắng muộn.
Dran mùa này… sao cứ dài nhung nhớ…”