Đi Qua Đủ Thương Tổn, Lòng Tự Biết An Yên
Thành phố này dung dưỡng nỗi cô độc, vón cục những chênh chao rồi quẳng ngược vào trong lòng. Kết tủa!
Mỗi người là một tinh cầu nhỏ, riêng biệt. Bàn tay nào mà gói được nỗi buồn? Lòng người nào mà đủ rộng để gom hết màn đêm đem nhét vào bình yên?
Tuổi trẻ ấy - cứ rình rập để mà rớt ra ngoài, còn mình ấy - thì… vô phương chụp lại.
Thì vô phương tìm thấy nhau sau những lần lạc mất.
Để rồi mỗi mình người quay quắt dưới bình minh, chếnh choáng giữa hoàng hôn, và gõ cửa nhờ màn đêm đổ giùm xuống mi mắt.
Để sau giấc ngủ tròn, là ngày mới sẽ sang.
Và thêm ngày mới để hi vọng:
Đi qua đủ thương tổn, lòng tự biết an yên.