Có một câu đầu lưỡi của không ít người Việt, trong đó có những người mang học vấn cao và gu văn hóa trên trung bình: “Phim Việt Nam là tôi không xem”. Một câu nói nghe hùng hồn. Song, nghĩ kỹ, đó là một thái độ nông cạn và thô bạo chẳng khác gì “hễ đã đi tù một lần thì không bao giờ là người lương thiện”.
Những bộ phim Việt Nam đặc sắc nhất - phần lớn được nhắc tên trong cuốn sách này - là những giá trị tinh thần, những cái đẹp mà một số người Việt, bất chấp những khó khăn và câu thúc của hoàn cảnh khách quan, đã có thể làm ra, với toàn bộ tâm huyết và lòng dũng cảm.
Hiểu và yêu phim Việt cũng giống như hiểu và yêu một người không phải vì người đó vốn dĩ đã hoàn hảo, mà vì người đó đã nỗ lực đạt gần tới chỗ hoàn hảo trong khả năng có thể, và mang tiềm năng cho sự hoàn hảo trong tương lai.